bảo bối ngoan ngoãn để ta yêu

edit: Olwen Bối Doanh Doang nghe vậy, đôi mắt màu hổ phách ngập tràn ngu ngơ, Du Hàn cảm nhận được toàn bộ cơ thể của cô đang cứng đờ, cậu không nhịn cười được, nhéo khuôn mặt đang sưng huyết của cô, cậu lùi lại trấn an cô. Mời mọi người cũng theo dõi bộ tiểu thuyết ngôn tình “Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu” của tác giả Tiểu Thanh Tân nha! Năm cô mười tuổi, hắn ôm người phụ nữ khác đang muốn làm chuyện xấu, cô kêu một tiếng “ba ba”, chuyện tốt của hắn hóa thành chuyện xấu Chương 156: Thiết kế cô Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu Tiểu Thanh Tân - Đọc sách truyện hay online miễn phí Danh mục Truyện Ngắn - Ngôn Tình Đọc truyện Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu chương 1 tiêu đề 'Cô Là Quà Sinh Nhật Của Hắn!'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB. Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu – nhảy hố truyện. Đêm nay là tiệc sinh nhật mười tuổi của con trai bảo bối độc nhất của tổng tài tập đoàn Nhiếp Phong. Hình thức rất long trọng, khách khứa đến đây không khỏi là người có quyền thế. Nói đến tập đoàn Nhiếp Phong Mời mọi người cũng theo dõi bộ tiểu thuyết ngôn tình “Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu” của tác giả Tiểu Thanh Tân nha! Năm cô mười tuổi, hắn ôm người phụ nữ khác đang muốn làm chuyện xấu, cô kêu một tiếng “ba ba”, chuyện tốt của hắn hóa thành chuyện xấu. icelmorench1981. Chương 71 Ỷ lạiEditor Táo đỏ phố núiTrong quán rượu, tại một căn phòng bao - -"Mình đi nước Mỹ du học, sau đó… Sự việc đại khái bó là như vậy đó." Nhân lúc chờ mang đồ ăn lên, Nhiếp Tử Vũ tóm gọn thời gian ba năm của mình nói một lần, đương nhiên là sẽ lược bỏ đi chuyện cô đi tới nước mỹ và trở thành minh tinh. Diễng đáng ele quiý don."Thì ra là như vậy." Triệu An Nhã như đã hiểu ra hết, tin tưởng lời nói của cô. Ánh mắt sáng lên, dường như cô ấy nhớ tới chuyện gì đó, vì vậy trợn to mắt trừng Nhiếp Tử Vũ nói "Vậy tại sao đi nước Mỹ lại không gọi điện thoại cho mình! Ba năm nay, chẳng lẽ thời gian để gọi một cuộc điện thoại cậu cũng không có sao!"Nhiếp Tử Vũ biết là cô ấy sẽ nói như vậy, vì thế vội vàng nở ra nụ cười lấy lòng, trong lòng tỏ ra biết lỗi nói "Xin lỗi, mình thực sự xin lỗi mà." Lúc ở nước Mỹ, hầu như tất cả thời gian cô đều dùng vào việc học luyện thanh và ghi âm, mỗi ngày đều chỉ được ngủ khoảng bốn giờ, cho nên thật sự không có cơ hội gọi điện thoại cho cô ấy. Nhìn thấy cô làm nũng với mình như vậy, cuối cùng Triệu An Nhã cũng bất đắc dĩ đầu hàng. Di ien nd ang lle eq quiq on."Được rồi." Nhắc lại thì cũng không có tác dụng gì nữa. Nhưng mà … Triệu An Nhã nở nụ cười bí hiểm lộ ra má lún đồng tiền nhìn Nhiếp Tử Vũ, nói "Cậu thật sự buông tha cho anh trai cậu sao?"Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, vẻ mặt có chút không được tự nhiên. "Ừ, mình nghĩ trước kia cảm giác của mình với anh ấy chắc là do ỷ lại thôi." Cô nói lời trái với lương tâm."Ồ." Triệu An Nhã gật đầu, rồi lại hỏi "Cái người trước kia mỗi ngày đều tới trường học thiếu gia Lãnh đó? Anh ta biết cậu đi du học ở Mỹ à? Các người có liên lạc với nhau sao?" "Anh ấy tốt lắm, biết, có liên lạc." Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn trả lời."Ồ ồ. Đúng rồi, hôn lễ của anh trai cậu được tôt chức vào cuối tháng này, anh trai mình cũng nhận được thiệp mời, đến lúc đó mình với cậu cùng đi đi." Không nhận ra sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ đã biến sắc, Triệu An Nhã rất tự nhiên nói "Cũng không biết ánh mắt của anh trai cậu có vấn đề gì hay không, mà lại có thể chọn cái người phụ nữ có tâm cơ kia, vừa nhìn là biết không phải dạng người tốt lành gì rồi! Cô ta muốn lấy chồng, đến lúc đó cậu phải làm sao đây!" Triệu An Nhã thực sự lo lắng cho Nhiếp Tử Vũ. Dđienn damn leie quyýdon."Mình... Mình có khả năng sẽ không tới tham gia hôn lễ của bọn họ được..." Nhiếp Tử Vũ chậm rãi nói ra khỏi miệng một câu từ chối như vậy, đáy mắt có chút bi thương khiến người ta không phát hiện ra. "Còn sau này, mình cũng không ở chung với bọn họ.""Tại sao?"Bởi vì cô nghe thấy tin tức anh muốn kết hôn nên đã đau lòng tức mức tê dại, nếu thật sự đi tới tham gia hôn lễ của bọn họ, cô sợ là mình sẽ đau lòng chết đi mất! Đương nhiên lời nói này Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể nói ở trong lòng mình."Mình phải quay trở lại Mỹ ngày, cho nên không có thời gian tham gia hôn lễ của bọn họ, được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi. Đúng rồi cậu còn chưa nói ba năm nay cậu như thế nào rồi!" Bị Triệu An Nhã nhìn chăm chú nên Nhiếp Tử Vũ có chút chột dạ hai ba lần chuyển đề tài. Taoo do leê quíy không biết là do cô lừa gạt rất tốt hay là nhìn thấy cô không muốn nhắc tới, Triệu An Nhã chuyển sang nói chuyện về bản thân mình. Hai người lại nói chuyện một lúc lâu sau, đồ ăn đã bưng lên, nhưng mà đột nhiên Nhiếp Tử Vũ lại muốn đi toilet. Truyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem... Cám ơn bạn Nhu Bạch rất nhiều! Chúc mọi người trung thu vui vẻ! Ai có người đi chơi cùng thì đi chơi vui vẻ, ai không đi chơi thì đọc truyện vui vẻ ^_^Editor Táo đỏ phố núiNhìn bộ dạng cô cùng khổ sở của cô, Lãnh Duy Biệt có cảm giác không cho là như vậy. Người phụ nữ mình yêu mến lại rơi lệ vì người đàn ông khác, trên đời này càng không có chuyện gì khiến cho người ta đau khôt và thất vọng hơn chuyện lúc Lãnh Duy Biệt không biết nên an ủi cô như thế nào, một giọng nói lạnh như băng truyền tới phía sau hai người."Vũ Vũ, lại là con hại Tử Phong sao?"Giọng nói quen thuộc nhưng không còn tràn ngập sự dịu dàng nữa, khiến cho hai người đang ôm nhau đồng thời cùng ngẩn Tử Vũ từ trong ngực của Lãnh Duy Biệt nhô đầu ra, nhìn về phía người nói chuyện, một giây sau đó, vẻ mặt cứng ngắc lại. Bởi vì người nói chuyện không phải là người nào khác, chính là mẹ Nhiếp thường ngày hiểu và cưng chiều cô nhất. Die^n dan & le^ê quy/y do^ mà giờ phút này, trên mặt của bà không còn sự đau lòng hoặc thương tiếc, mà là một loại vẻ mặt mạnh mẽ lên án mà cô chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt của bà, cùng với một đôi mắt đầy oán hận."Con..." Bị nét mặt của bà làm cho ngơ ngẩn, lời nói của Nhiếp Tử Vũ mắc trong cổ họng, cô cố gắng nói cái gì đó, nhưng dưới vẻ mặt lạnh lùng của mẹ Nhiế, một câu cô cũng không thốt ra trầm mặc của cô không thể nghi ngờ gì nữa chính là chấp nhận tội lỗi của mình, trong nháy mắt đáy mắt của mẹ Nhiếp dâng lên một tầng mờ mịt."Thật sự là con... Đến cuối cùng thì con muốn tổn thương Tử Phong bao nhiêu lần con mới có thể hài lòng!" Sống làm một người mẹ, thật sự mẹ Nhiếp cũng không muốn nói ra câu nói này, hơn nữa Nhiếp Tử Vũ còn là đứa con mà cô nuôi lớn lên. Nhưng mà Nhiếp Tử Phong là đứa con trai ruột thịt của bà, bà không cách nào cười trừ, rồi làm bộ như không có gì xảy ra được."Con... Thật sự xin lỗi, mẹ...Xin lỗi..." Ngàn vạn áy náy, ngay cả dùng hết tất cả từ ngữ ở trên đời, cũng không đủ để nói hết lỗi lầm của cô, và nói hết những mắc nợ mà cô đã nợ bọn họ. Die^n dan & le^ê quy/y do^ thấy nước mắt của Nhiếp Tử Vũ rơi xuống, cho dù bà có oán giận cô đi nữa, mẹ Nhiếp cũng vô lực lúc lâu sau, bà lắc đầu một cái, hít sâu một cái tỉnh táo nhìn cô rồi nói "Đừng nói thật sự xin lỗi, nếu như con thật sự cảm thấy có lỗi, vậy con hãy đi đi.”"Mẹ..."Không riêng gì Nhiếp Tử Vũ vì nghe thấy câu nói này mà trợn mắt lên, ngay cả Lãnh Duy Biệt, và cả ba Nhiếp đứng bên cạnh bà cũng vô cùng kinh ngạc đến ngân ngẩn cả đầu tiên phản ứng kịp với câu nói của mẹ Nhiếp, ba Nhiếp nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt phức tạp, sau đó kéo kéo vạt áo của mẹ Nhiếp, cố gắng khuyên "Tĩnh Nhi, tôi thấy chuyện này không thể hoàn toàn trách Vũ Vũ…”Nhưng mà không đợi ông nói xong một câu, mẹ Nhiếp đã lạnh lùng cắt đứt lời nói của ông. Taoo do leê quíy dđono."Em không muốn nghe!" Bà lắc đầu một cái, hất tay của ông ra, ánh mắt kiên định nhìn Nhiếp Tử Vũ, coi thường vẻ mặt sụp đổ của cô, nói "Mẹ xem con trở thành con gái nuôi, nếu như con cũng coi mẹ nuôi, vậy thì hãy rời khỏi chỗ này đi, vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại.” Cho dù có chút áy náy đối với cô, nhưng trải qua việc Nhiếp Tử Phong hết lần này tới lần khác bị thương vì cô, sự áy náy đó cũng mài mòn không thấy đâu nữa."Bây giờ Tử Phong chưa biết sống chết như thế nào, mẹ muốn con rời đi ngay lúc này là tốt nhất, sau này không liên quan gì tới con nữa.” Đè nén sự đau lòng ở trong lòng lại, bà lấy phương thức tàn nhẫn nhất để kết thúc mối quan hệ "Cònhơn mười ngày nữa con đủ mười tám tuổi rồi, đến lúc đó mẹ sẽ nhờ luật sư huỷ bỏ quan hệ nhận nuôi. Mẹ sẽ cho con một khoản tiền, con muốn đi đâu thì đi, chỉ cần không ở lại Đài Loan…”"Không cần..."Lời nói của mẹ Nhiếp giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến cô bị thương khắp người. Nhưng ngay cả khi trong lòng đang rỉ máu, Nhiếp Tử Vũ cũng không có trách bà tuyệt tình, bởi vì cô biết mình không có tư cách đó."Con sẽ không đi đâu hết, con muốn ở lại đây. Bất kể anh ấy có chuyện gì hay không, con sẽ chăm sóc anh ấy!” Anh ấy vì mình nên mới vào phòng phẫu thuật, tại sao cô có thể rời bỏ anh vào lúc như anh may mắn sống sót, như vậy cô sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ anh, bồi thường lại anh; nếu như anh bất hạnh qua đời, như vậy thì cô cũng sẽ không sống một mình!"Mẹ, con van xin mẹ đừng đuổi con đi, để cho con ở lại đây có được không.” Đây là yêu cầu duy nhất của cô. Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt khổ sở cầu xin mẹ Nhiếp, không biết đã cầu khẩn bao nhiêu lần “Con đồng ý với mẹ, sau này con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ không hại… Tử Phong bị thương nữa, con van xin mẹ hãy để cho con ở lại có được không.” Tsaoo do leê quíy thế, mẹ Nhiếp rơi nước mắt, nhưng cố gắng không quay đầu lại nhìn cô hai người rối rắm hành hạ lẫn nhau, ba Nhiếp ở bên cạnh không khỏi lắc đầu một cái "Tĩnh Nhi, cái người này sao phải khổ như thế chứ, em cứ để cho Vũ Vũ ở lại đây đi. Tôi thấy Tử Phong có tướng may mắn, sẽ không có chuyện gì.”Chẳng qua là lời nói vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt lên án mạnh mẽ của mẹ Nhiếp."Anh nói thì nhẹ nhàng rồi!" Bà hung hăng trừng mắt liếc nhìn ba Nhiếp đang tỏ ra vô tội, lửa giận tức thời chuyển sang người của ông "Vũ Vũ là con gái của anh, chẳng lẽ Tử Phong thì không phải sao? Tử Phong tuổi còn trẻ đã giúp anh gánh vác chuyện công ty, anh không cảm kích nó thì thôi sao lại dung túng người khác làm tổn thương nó!”Bà mất khống chế khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt, trong đó vẻ mặt của ba Nhiếp là kinh hoảng vươn tay ra vịn bả vai đang run rẩy của mẹ Nhiếp, ép buộc bà nhìn thẳng vào mắt mình."Câu nói kia của em là có..." hai chữ ý gì còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì thấy đèn của phòng phẫu thuật đã tắt, sau đó có tiếng mở cửa truyền vì lời nói của mình mà cảm thấy có chút hoảng hốt, vừa nhìn thấy mẹ Nhiếp né tránh khỏi sự kiềm chế của ông, lại nghênh đón. Bắt được tay của bác sĩ liền hỏi. SSdienng dànlew quy9on."Bác sĩ, con tôi sao rồi?"Sau đó Lãnh Duy Biệt và Nhiếp Tử Vũ cũng theo kịp mang theo ánh mắt chờ đợi nhìn bác sĩ."Rất may mắn, thương thế của cậu ta không tính là rất nghiêm trọng. Máu đã cầm, đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng." Bác sĩ lạnh nhạt nói "Người bị thương đã tỉnh lại rồi, một lát nữa chuyển tới phòng bệnh, sau đó mọi người có thể vào thăm cậu ấy rồi.”Tin tức tốt tới đúng lúc khiến cho Nhiếp Tử Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thốt lên lời nào, đã nghe thấy bác sĩ hỏi "Vị nào là người nhà của bênh nhân?”"Là tôi, là tôi." Ba Nhiếp và mẹ Nhiếp không hẹn mà cùng đứng ra, quên mất chuyện trước đó."Xin theo tới phong làm việc của tôi một chuyến, tôi có chuyện cần nói cho các người biết.” Bác sĩ lộ vẻ mặt nặng nề nói hết những lời này xong, liền dẫn đầu rời đi. Ba Nhiếp và mẹ Nhiếp không chút chậm trễ lập tức đi theo bóng dáng của ba người biến mất ở khúc quanh, trong lòng của Nhiếp Tử Vũ không hiểu, có loại dự cảm bất thường... SSdienzng dànlew khi Nhiếp Tử Phong được đưa vào phòng bệnh, Nhiếp Tử Vũ nhờ Lãnh Duy Biệt đi ra ngoài chuẩn bị một chút dụng cụ, sau đó liền đi vào phòng trong phòng bệnh, trắng tinh không dính một hạt bụi, trắng tới mức có chút chói mắt, rất nghiêm Tử Vũ bước nhanh đi tới trước giường, bởi vì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang chậm rãi mở mắt, liền vội vàng hỏi."Anh có cảm giác như thế nào? Có chỗ nào đau không? Có cần em gọi bác sĩ?" Một hơi liên tục hỏi ra ba vấn đề, chờ đợi một lúc lâu, đáp lại là một tiếng cười yếu ớt của Nhiếp Tử bộ dạng vì mình mà khẩn trương của cô, Nhiếp Tử Phong rất vui vẻ. "Anh rất khỏe, anh không sao, em không cần phải lo lắng cho anh.” Anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, an ủi cô. Giới thiệu EbookTác giả Tiểu Thanh Tân Thể loại Ngôn Tình Nguồn Trạng thái FullGiới thiệu truyệnMời mọi người cũng theo dõi bộ tiểu thuyết ngôn tình “Bảo bối, ngoan ngoãn để anh yêu” của tác giả Tiểu Thanh Tân nha!Năm cô mười tuổi, hắn ôm người phụ nữ khác đang muốn làm chuyện xấu, cô kêu một tiếng “ba ba”, chuyện tốt của hắn hóa thành chuyện cô mười lăm tuổi, cô mặc váy ngủ ren gợi cảm chạy vào phòng hắn, dụ dỗ cô mười tám tuổi, lúc say rượu cô bị người con trai thần bí chiếm đoạt thô bạo, nhưng không ngờ gương mặt dưới mặt nạ đó lại chính là hắn…Chỉ vì cao hưng mà hắn cưng chiều nuôi dưỡng cô như đồ vật, nhưng không nghĩ sẽ có một ngày cô chiếm trọn trái tim của hắn. Chênh lệch mười năm làm cho hắn chùn bước, nhưng mà nhìn cô và người nam nhân khác vô cùng thân mật lại làm hắn tức giận không thể khống chế được bản thân. Khi hắn nhận rõ tình cảm của mình, cô lại biến mất…Năm năm sau, hắn nhận được lời mời tham gia tiệc khai trương Pup S Trong thời gian hai người yêu nhau thì lúc nào cũng không muốn rời là Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa phải là người yêu thật sự nhưng cũng rất khó để rời xa nhau. Nhưng vì không muốn để cho các trưởng bối phát hiện nên Nhiếp tử Phong cuối cùng cũng quyết định đưa Nhiếp Tử Vũ về Lãnh gia. Sau khi về đến nhà thì Lãnh Duy Biệt cũng không có phát hiện được bất cứ điều gì khác là Nhiếp Tử Phong nói cho Nhiếp Tử Vũ một tuần để suy nghĩ nhưng mà trên thực tế thì lại muốn vượt qua thời gian vì lý do thi cuối kỳ nên Nhiếp Tử Vũ phải hết sức làm thật tốt, suốt bốn ngày trời không gặp Nhiếp Tử Phong, cô toàn tâm toàn ý học bài thi. Tất cả cũng chỉ vì muốn đạt được thành tích tốt nhất, sau đó được hắn khen thứ 3, sau khi kỳ thi kết thúc, Nhiếp Tử Vũ lại vội vàng về Lãnh gia dọn dẹp hành lý để chạy về Nhiếp gia, vừa năn nỉ đầu bếp nấu cho một bữa trưa thật ngon, nghĩ đến việc lúc Nhiếp Tử Phong thấy cô sẽ bị giật mình thì Nhiếp Tử Vũ lại cười không Tử Vũ mặc một cái áo yếm cực dễ thương cùng với chiếc váy ngắn với tâm trạng vô cùng hào hứng chạy đến phòng làm việc của tổng tài, đang lúc muốn giơ tay gõ cửa thì một giọng nói hờn tủi từ bên trong truyền ra, nhất thời làm cho cô ngừng lại việc gõ Phong, tại sao anh có thể đối với em như vậy? Em ở cạnh anh suốt 2 năm trời, hẳn là anh cần phải nói lý do thật sự cho em biết chứ?Nhiếp Tử Vũ giật mình, lập tức nhận ra đây là giọng nói của thư ký của anh trai - An Xuyến. Nhiếp Tử Vũ cắn răng, cẩn thận đẩy cửa hé ra một tí, cố gắng dằn lòng để nghe cửa càng lúc càng rộng, Nhiếp Tử Vũ thấy Nhiếp Tử Phong mặc bộ vest Armani đang ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, dáng vẻ đẹp trai vô cùng đang nhíu mày nhìn An Xuyến. Bởi vì An Xuyến đứng quay lưng với cô cho nên Nhiếp Tử Vũ không thấy được vẻ mặt của cô ta, nhưng cô có thể cảm nhận được người cô ta đang run run, tâm tình có vẻ không ổn mắt Nhiếp Tử Phong sâu sắc thoáng lên vẻ lo lắng, tiếp đó lạnh lùng giễu cợt nói- An Xuyến, hẳn là em phải biết anh ghét nhất là loại người thế nào. Nếu như còn muốn được ở lại tập đoàn Nhiếp Phong thì anh khuyên em nên ngoan ngoãn nhận lấy tấm chi phiếu này, sau đó câm miệng nữ hoan ái theo nhu cầu của bản thân thôi không phủ nhận giữa mình và An Xuyến có quan hệ với nhau, bởi vì hắn cũng là một người con trai bình thường, cần phải phát tiết. Nhưng bây giờ hắn đã xác định được tình cảm của mình với Vũ Vũ nên hắn không thể tiếp tục phóng túng như vậy được môi mỏng cong lên, trong mắt Nhiếp Tử Phong có phần vui vẻ. Bản thân là một người suốt ngày quấn lấy phụ nữ nhưng không ngờ lại gục ngã trong tay một cô bé 15 tuổi, lại còn vì cô ấy mà giữ mình nữa chứ. Về điểm này, Nhiếp Tử Phong cũng không cảm thấy không ổn mà ngược lại còn cảm thấy rất đáng để tự mà An Xuyến cũng không bởi vì câu nói kia của hắn mà thỏa hiệp, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào, khẩn cầu nói- Em sẵn lòng ở cạnh anh, cho dù sao này anh cưới Quan tiểu thư đi nữa thì em cũng không quan tâm đến thanh danh của bản thân, tiền tài địa vị hay mọi thứ em đều không muốn, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh mà với người con trai mà cô đã yêu suốt 2 năm qua, An Xuyến không hề quan tâm đến tôn nghiêm của bản cố chấp của anh làm cho Nhiếp Tử Phong có chút bực bội, nhíu mày, mặt giận tím tái, nói- Cô còn không hiểu chuyện hay sao? Từ nay về sau tôi không cần cô nữa!Nghe vậy, sắc mặt An Xuyến nhất thời tái xanh. Đột nhiên, cô kích động lắc đầu liên tục, tiếp đó nghẹn ngào thét to- Không, anh làm sao có thể không cần em chứ? Anh đã nói chỉ có em mới có thể mang lại cho anh khoái cảm thật sự mà, chẳng lẽ anh đã quên hết rồi sao?Cô không tin, cô thật sự không tin Em đối với anh vẫn còn có cảm giác. Để cho em thử một chút thì anh liền có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của em đối với Xuyến nói xong, xoay người tiến lên, kéo váy, nhón chân bước qua ngồi trên đùi của cửa, Nhiếp Tử Vũ cũng không còn kiềm chế được nữa, "ầm" một tiếng, đẩy cửa xông vào phía bọn họ, đồng thời gầm nhẹ nói- Anh ấy đã không còn cần cô nữa, còn không nhanh leo xuống khỏi người anh ấy.

bảo bối ngoan ngoãn để ta yêu